Chuyến đi lần này vừa lạ lại vừa quen. Quen, vì tôi đã đến Thái không biết bao nhiêu lần, kể cả là để đi làm hoặc đi chơi, lạ, là vì lần này tôi đi theo một phong cách khác. Những lần trước đây khi qua Thái để đi làm, tôi đi theo cách tiết kiệm nhất có thể: tìm nơi ở rẻ nhất, đi bộ nhiều nhất, ăn uống ở những nơi bình dân nhất, mục đích là để mang về càng nhiều tiền càng tốt. Đối với chuyến đi này, tôi dẫn theo gia đình, có trẻ nhỏ, có cả đứa em đến Thái Lan lần đầu, nên tôi muốn mang lại cho mọi người một cảm giác thoải mái hơn, tận hưởng hơn, nhưng tất nhiên là không lãng phí.
Tôi đặt vé trước chuyến đi khoảng 10 ngày trực tiếp trên trang của Vietjet với giá khoảng 2,800,000đ khứ hồi cho mỗi người, đã bao gồm thuế phí, một mức giá khá tốt. Về chỗ ở, tôi săn phòng trên Agoda và kiếm được 2 phòng đôi cho 4 người với mức giá tầm 400,000đ/người/đêm ở khu vực chợ Pratunam. Dĩ nhiên, có những khách sạn khác giá rẻ hơn nhưng vì review không tốt nên tôi quyết định bỏ qua, tôi cố gắng cân bằng giữa giá cả và sự thoải mái.
Ngày thứ nhất: Lên đường
Thường nếu đi một mình, tôi sẽ bắt khoảng 2 tuyến xe bus ra Tân Sơn Nhất, nhưng lần này tôi dùng dịch vụ book xe trước của Grab khá tiện lợi. Đúng 12h trưa, xe tới tận nhà đón chúng tôi ra thẳng sân bay, với mức giá chỉ 250,000đ cho quãng đường 27 km. Mặc dù 17h mới tới giờ bay nhưng vừa đến nơi là quầy Vietjet đã mở sẵn để check in, do lượng khách mùa hè quá đông.
Chúng tôi chỉ mang theo mỗi người một vali kéo xách tay size 20, đã cân trước ở nhà nên không gặp khó khăn gì khi check in, vé máy bay được xuất nhanh gọn lẹ. Các thủ tục xuất cảnh và kiểm tra hành lý sau đó diễn ra thuận lợi, chúng tôi ra thẳng phòng đợi chờ tới giờ on board.
Trước ngày đi, tôi đã tìm đổi tiền ở một số tiệm vàng gần nhà nhưng chỗ nào cũng bảo không có tiền Thái, tôi đành phải đổi sang tiền USD. Ra sân bay, tôi ghé quầy đổi tiền thì họ chỉ chấp nhận tiền mặt là tiền Việt, và chỉ đổi sang tiền mệnh giá ฿1,000 với tỷ giá 827 - tương đương 827,000đ. Thôi thì cũng phải đổi ฿1,000 để sang đó còn ghé 7-11 ở sân bay và đi tàu điện.
Máy bay đáp ở sân bay Suvarnabhumi vào khoảng hơn 7h tối. Vừa hạ cánh là tôi đã có mạng 5G ngay nhờ đặt mua eSim trước đó trên Klook với mức giá khoảng 180,000đ cho 5 ngày unlimited data (không nghe gọi sms được). Thủ tục nhập cảnh diễn ra nhanh chóng và thuận lợi vì tôi đã điền sẵn form Dtac cho cả nhà trước khi bay. Một số khách không biết phải quay ngược ra ngoài để điền form trên máy.
Vì còn sớm, chúng tôi di chuyển xuống tầng hầm và mua vé tàu điện đi tới trạm Ratchaprarop. Từ trạm đi bộ vào khách sạn nằm trong chợ Pratunam chỉ khoảng 600m, hành lý chỉ là vali kéo gọn nhẹ nên không có gì khó khăn. Tôi show booking trên Agoda cho nhân viên khách sạn, đặt cọc ฿500 cho 2 phòng và được nhân viên bellboy dẫn lên tận nơi.
![]() |
Bữa tối đầu tiên ở Bangkok |
Lúc này đã khoảng 9 giờ tối, chúng tôi đi thẳng ra đầu ngõ, ghé vào một hàng ăn lớn trong chợ để dùng bữa tối. 4 món mặn và 2 ly nước được tính giá ฿580, hơi cao nếu so với Big C, nếu muốn rẻ hơn các bạn có thể mua đồ trong 7-11 cũng khá ổn. Trong chuyến đi lần này, dễ thấy vật giá đã tăng nhẹ so với những chuyến đi lần trước. Ăn xong, chúng tôi về khách sạn tắm rửa, nghỉ ngơi, chuẩn bị cho ngày mai đi Wat Arun.
![]() |
Phòng khách sạn hơi cũ một chút nhưng sạch sẽ |
Ngày thứ hai: Wat Arun, Ancient City
Sáng hôm sau tôi dậy từ sớm, sử dụng app My Viettel để kích hoạt roaming cho sim Viettel của mình nhằm nhận được tin nhắn OTP, nhờ vậy tôi đã add được thẻ Visa ảo vào phương thức thanh toán của Grab, vẫn dùng account tôi thường dùng ở Việt Nam (theo số điện thoại Việt Nam).
Xong xuôi, tôi xuống 7-11 đối diện khách sạn mua đồ ăn sáng cho cả nhà, chúng tôi dùng bữa ngay dưới sảnh khách sạn, có sắp sẵn bàn ghế cho khách ngồi. Thay đồ xong, chúng tôi đi bộ ra ngoài đường lớn để book Grab. Đường đang sửa nên kẹt xe khá căng, chúng tôi phải chờ gần 20 phút xe mới tới đón được do các tài xế hủy cuốc liên tục. Lên được xe thì gặp bác tài rất vui vẻ dù bác không nói được tiếng Anh, tôi dùng Google Translate có chức năng đọc text để giao tiếp với bác.
Xe chạy nhanh đưa chúng tôi tới Wat Arun vào khoảng 8 rưỡi sáng. Chúng tôi ghé vào tiệm quần áo ngay đối diện cổng chùa để thuê đồ, giá khoảng ฿150 cho đồ nữ kèm luôn trang điểm và ฿100 cho đồ nam.
Vé vào cửa Wat Arun là ฿200/người mua tại cổng. Khuôn viên chùa không quá rộng, điểm nổi bật là kiến trúc độc đáo và lạ mắt của các ngọn tháp. Hầu hết các chị em vào đây ai cũng thuê đồ truyền thống để chụp hình check-in. Nếu không có người chụp hình, bạn cũng có thể thuê luôn thợ chụp ở các tiệm thuê đồ, giá bao nhiêu thì tôi không rõ.
Lời khuyên là các bạn nên đi từ sớm, tầm 8h sáng ngay khi chùa mở cửa vì tới 9h là trời bắt đầu nắng, và tới 10h thì nắng rất to, chụp hình sẽ không được đẹp.
![]() |
Càng về gần trưa thì khách đổ về càng đông |
Chúng tôi book Grab quay lại Big C để ăn trưa, sau đó về khách sạn nghỉ ngơi. Tới chiều mát, chúng tôi tiếp tục bắt xe tới Ancient City, một nơi tham quan dành cho du khách với các công trình kiến trúc của Thái Lan được phục dựng và mô phỏng ở nơi đây. Tôi thì không thích mấy chỗ này cho lắm nhưng các chị em thì hẳn sẽ rất thích vì có rất nhiều chỗ để chụp hình sống ảo tại đây.
Nơi này cách trung tâm thành phố khá xa, chúng tôi đi mất tới hơn 40 phút dù đã chạy đường cao tốc. Vì đã đặt vé trước trên Klook (khoảng gần 1,200,000đ cho 4 vé) nên tới nơi tôi đi thẳng vào quầy check-in, nhân viên kiểm tra và xuất vé giấy. Lúc này đã hơn 4h chiều, 6h thì ngừng nhận khách và 7h đóng cửa. Vì khuôn viên của Ancient City cực kỳ rộng, hầu như không thể đi bộ nên chúng tôi cần phải thuê phương tiện đi lại. Có các option như xe đạp, xe đạp điện, xe tram điện nội bộ và xe điện tự lái (loại golf cart).
Vì thời gian có hạn, tôi quyết định chọn thuê xe để tự lái. Giá thuê xe là ฿350 cho giờ đầu tiên và ฿200 cho mỗi giờ tiếp theo, đồng thời phải cọc hộ chiếu hoặc bằng lái xe. Trước khi lên xe, tôi được nhân viên yêu cầu quay video hiện trạng của xe để tránh tranh cãi về sau nếu có va quệt.
![]() |
Chiếc xe tự lái mà tôi đã thuê |
Tuy vậy, tới lúc leo lên xe tôi mới nhận ra là mình đã quá liều lĩnh. Tôi cứ nghĩ rằng xe tự lái này cũng đơn giản, giống xe cho trẻ em ở các khu vui chơi, nhưng thật ra xe hoạt động giống như xe số tự động, có chân ga chân thắng, chế độ tiến lùi và vô-lăng, tức là đòi hỏi người lái phải có ít nhiều kinh nghiệm lái xe hơi, thứ mà tôi hoàn toàn không có.
Dù vậy, cũng đã lỡ rồi, tôi mở máy chạy ra đường, và... vô cùng hoang mang khi thấy bẻ bánh lái mà xe không đi đúng hướng, xe lại chạy ra giữa đường trong khi một chiếc xe tram lại đang đi tới gần, mọi người trên xe bắt đầu sợ và trấn an tôi bình tĩnh.
Tôi nín thở, lùi xe lại từ từ nhường đường cho xe tram đi qua, lúc này một nhân viên chạy theo bảo tôi chỉ dùng một chân thôi, đừng để hai chân trên cả ga và thắng. Sau khi đã bình tĩnh, tôi nhấn ga từ từ và lái xe men theo phía bên trái (ở Thái Lan xe đi bên trái). Sau khoảng 10 phút chạy xe, tôi đã bắt đầu tự tin và đã có thể đưa cả nhà tới các điểm tham quan theo bản đồ.
![]() |
Ghé mua nước trong Ancient City |
Hơn 6h tối, khi trời đã tắt nắng, tôi chạy xe về bãi để trả xe nguyên vẹn, an toàn, không một vết xước, hú vía. Chúng tôi ra quầy để trả chìa khóa và lấy lại giấy tờ. Lúc này nhân viên đã bắt đầu thu dọn ra về. Tôi mở điện thoại ra book xe nhưng chỉ có 1 chiếc nhận sau lại tự hủy. Sóng điện thoại lúc này bắt đầu chập chờn, rớt mạng liên tục không rõ lý do, làm tôi phải loay hoay mất một lúc tìm đủ mọi cách mới book được xe. Đón chúng tôi là một chiếc xe taxi hồng, nhưng có dán sticker Grab. Trên đường về Big C để ăn tối, trời mưa tầm tã khá lâu. Sau đó, chúng tôi đi bộ về khách sạn tắm rửa, đi loanh quanh chợ và nghỉ ngơi.
Ngày thứ ba: Naam 1608, Icon Siam
Vì hôm trước đã đi cả ngày nên hôm nay tôi muốn đi theo kiểu nhẹ nhàng hơn. Nằm chill chill lướt TikTok, tôi tình cờ xem được review một quán ăn bên bờ sông Chao Praya có tên Naam 1608. Qua video cũng có thể thấy là quán target vào khách du lịch nước ngoài, lướt qua menu giá cũng không phải bình dân nhưng vẫn trong budget dự tính, tôi quyết định đưa cả nhà tới đây đổi gió. Vì 11h quán mới mở cửa nên chúng tôi thong thả bắt xe đi từ 10h.
Đúng như dự đoán, quán nằm khuất trong một con hẻm nhỏ xe không thể đi vào được. Dù không đặt bàn trước, chúng tôi vẫn được dẫn vào nhưng chỉ ngồi được tới 13h (là khoảng hơn 1 tiếng) để trả bàn cho khách đã đặt.
Chúng tôi gọi 4 suất ăn bao gồm mì Ý và món cơm thịt bằm trứng cay Pad Kra Pao ưa thích cùng 4 ly nước. Ly nước ở đây phải nói là rất to, to như một chai bia vậy. Như bạn thấy trong hình ly sinh tố xoài họ đặt lên cả nửa trái xoái ăn khá thơm. Bạn nhỏ nhà tôi quất hết luôn ly sinh tố dâu mà vẫn còn thòm thèm nhắc mãi. Các món ăn trình bày đẹp mắt, nêm nếm vừa miệng, ăn không bị ngán. Có điều bill ra thì cũng không rẻ, ฿1,841 (gần 1 triệu rưỡi VNĐ) cho một bữa trưa. Dù vậy, chất lượng phục vụ và bữa ăn cũng có thể coi là tương xứng.
Ăn xong, chúng tôi bắt xe đi qua Icon Siam nhưng tài xế không nhận vì bảo từ đây qua đó quá ngắn. Một chú người Thái nói chúng tôi đi bộ tới bến đò mua vé đi qua sẽ nhanh hơn, 5 phút thôi!
Cơ mà thực tế thì mất gần 30 phút lận =)) Có một cô người Thái nhiệt tình dẫn chúng tôi đi qua các con hẻm và chỉ đường ra bến đò. Trời khá nắng vì là giữa trưa nhưng may là lúc nào chúng tôi cũng mang theo dù và nón.
![]() |
Cô người Thái nhiệt tình dẫn chúng tôi đi một đoạn khá xa |
Cuối cùng cũng tới được bến đò. Tôi mua vé ฿5 mỗi người để đi một đoạn ngắn qua sông sang tới Icon Siam. Tới được Icon Siam thì cũng chẳng làm gì nhiều ngoài việc mua nước và lên tầng 6 để chụp ảnh check-in với cái thác nước trong nhà nổi tiếng ở đây.
Chúng tôi về lại khách sạn từ sớm để nghỉ ngơi. Tới chiều tối tính ra đường kiếm gì ăn thì trời lại mưa to tầm tã cả tiếng đồng hồ. Vậy là tôi quyết định sang 7-11 mua mì + trứng + đùi gà + salad trộn về ăn cùng mọi người. Tới tối tạnh mưa thì đi bộ ra ngoài mua xiên que, sầu riêng và nước dừa về ăn tiếp.
Điểm đến chính của ngày hôm nay vẫn là một nơi chụp hình check-in sống ảo tôi xem được trên TikTok và gợi ý trên Klook. Vé vào cửa mua trước là khoảng 1,800,000đ cho 4 người, còn đến tận nơi mua vé trực tiếp thì dĩ nhiên sẽ mắc hơn khá nhiều. Chỗ này nằm ở tầng hầm trung tâm thương mại Seacon Square, mất khoảng 30 phút đi ô tô từ Pratunam.
Nơi này có khoảng hơn 20 căn phòng được bố trí và sắp xếp để tạo hiệu ứng thị giác như kiểu đang bám vào nơi thành tường cheo leo như bên dưới. Tuy nhiên, nơi thu hút du khách nhất vẫn là căn phòng Love's Surprise được ốp màn hình LCD 100% từ sàn lên tới trần, đồng thời trình chiếu các đoạn video khá đẹp mắt cảm giác như đang đứng trong vũ trụ mênh mông. Nhân viên ở đây cũng sẽ hỗ trợ quay phim chụp hình miễn phí cho du khách luôn nếu có nhu cầu.
Đoạn video được tôi quay trong căn phòng Love's Surprise
![]() |
Căn phòng Love's Surprise |
Phần còn lại thì không có gì quá đặc biệt, diện tích của khu tham quan cũng khá bé, tuy nhiên khu trò chơi cho con nít cũng khá OK, có các trò như bắn súng, ném banh, vẽ cá xuất lên màn trình chiếu cũng khá thú vị và giúp giết thời gian tốt. Thực tế chỉ loanh quanh chụp hình vậy thôi mà cũng mất tới 2 tiếng gia đình tôi mới di chuyển ra ngoài.
![]() |
Mấy khẩu súng này khá nặng, bóp cò lâu cũng mỏi tay |
Lúc này đã tầm hơn 1h chiều, khách xếp hàng vào xem khá đông. Nói chung, Space & Time là một điểm đến thú vị, nhưng đúng nghĩa one-time tức là nơi du khách chỉ ghé một lần duy nhất chứ không có nhu cầu quay lại lần thứ hai. Phần lớn các review về điểm đến này cũng chia ra làm 2 quan điểm rõ rệt: chị em phụ nữ, các bé mới lớn hoặc các cặp đôi thì khá thích nơi này vì dễ tạo content, nhưng phần còn lại thì chê thẳng thừng.
![]() |
Khách xếp hàng chờ vào cửa khá đông |
Chúng tôi di chuyển lên khu vực Food Court để mua mì Ý, sinh tố dừa và xiên que. Mì Ý ngon nhưng khá cay, cả xiên que cũng vậy, riêng sinh tố dừa thì tuyệt vời mát lạnh, không có chỗ nào để chê.
Ăn xong chúng tôi ngồi nghe nhạc một chút, ban nhạc chơi cover các ca khúc tiếng Anh ngay trong trung tâm thương mại, phía trước sân khấu có sếp sẵn ghế để các cụ già ngồi nghe. Người già ở trong trung tâm thương mại này rất nhiều, có lẽ họ vô đây cho mát và gặp bạn bè đỡ buồn.
Chúng tôi bắt xe về lại khách sạn. Buổi chiều trời mưa to nhưng mau tạnh, chúng tôi đi bộ ra Big C Ratchadamri để ăn tối và mua quà mang về Việt Nam. Khách du lịch mua đồ ở đây vẫn đông nghẹt như những lần trước tôi ghé thăm. Trong lúc đang loay hoay tìm món bánh chuối, một bạn nam nhân viên người Thái đứng gần đó bất ngờ tư vấn cho chúng tôi bằng tiếng Việt cực kỳ sõi, làm tôi cứ tưởng bạn là người Việt, nhưng hỏi ra mới biết là bạn đã từng có thời gian học tiếng Việt ở Đại học Khoa Học Xã Hội & Nhân Văn HCM.
Buổi tối kết thúc vui vẻ và no nê bằng bữa tiệc xiên que và các loại đồ ăn thức uống mua ở 7-11.
Tôi dậy sớm chuẩn bị đồ đạc, mua đồ ăn sáng cho cả nhà và xuống lobby check out trả phòng. Trong lúc chờ nhân viên kiểm tra phòng, tôi nhận thấy có một cặp vợ chồng Ấn Độ và đứa con nhỏ tầm 3-4 tuổi đang đứng nói gì đó với một chú nhân viên người Thái, vẻ mặt của hai vợ chồng có vẻ hoang mang và lo lắng.
Được một lúc thì đứa bé mệt quá leo lên ghế của khách sạn nằm ngủ luôn. Người vợ sau đó chỉ lên camera trước cửa khách sạn và nói "CCTV footage", chú người Thái trả lời đại ý là camera này chỉ chĩa vào trong sân chứ không quay ra đường, nhưng người vợ vẫn khẩn khoản năn nỉ nên chú người Thái đồng ý gọi điện thoại cho ai đó, chắc là để nhờ trích xuất camera.
Đọc vị tình huống, tôi nhận ra cặp vợ chồng này chắc vừa từ sân bay tới đây và đang định check in thì phát hiện ra đã bỏ quên đồ, có thể là giấy tờ và hộ chiếu trên xe taxi. Khả năng cao họ gọi taxi vẫy chứ không book Grab nên không có biển số và thông tin tài xế, nên mới phải nhờ chú nhân viên kiểm tra camera hy vọng lấy được ảnh chụp xe.
Người vợ có quay sang nhìn tôi trong khoảng 3 giây, định nói gì đó nhưng lại thôi. Tôi thấy tội nghiệp muốn hỏi thăm nhưng nghĩ mình không giúp gì được, có nói thì cũng chỉ khiến họ thêm căng thẳng nên thôi, để nhân viên khách sạn tìm cách giúp họ thì tốt hơn. Dù vậy, tôi tin rằng phần lớn người Thái đều thật thà, nên có thể sau đó chính tài xế taxi sẽ chủ động quay lại hoặc hai vợ chồng sẽ liên hệ được với tổng đài của nhà xe.
Một mùa hè nữa lại qua đi, hẹn gặp lại Bangkok một ngày không xa.