Chuyến "xe đò" tới San Francisco

Tuesday, August 15, 2017
Edit this post


Cũng tương tự như ở Việt Nam, ở Mỹ cũng có "xe đò" (intercity bus) giúp người dân hay khách du lịch có thêm sự lựa chọn để di chuyển giữa các thành phố hoặc tiểu bang khác nhau. Bên cạnh xe hơi cá nhân hoặc máy bay thì "xe đò" là một cách di chuyển khá thú vị, không quá tốn kém, đặc biệt thích hợp với những bạn thích cảm giác ngắm nhìn quan sát hai bên đường đi.

Trong chuyến công tác lần này, tôi lại đến với Los Angeles (LA). Phần lớn thời gian trong tuần của tôi là làm việc cật lực ở trên công ty, chỉ có cuối tuần mới có chút thời gian rảnh rỗi để đi chơi. Ước mơ của tôi là được đến San Francisco (SF) tận mắt ngắm Cầu Cổng Vàng (Golden Gate Bridge - GGB) nhưng không dễ vì tôi không biết lái xe. Các bạn đồng nghiệp ở bên này thì chỉ có chút thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi cuối tuần mà bắt họ lái xe 6-7 tiếng chở mình từ LA tới SF thì phiền phức quá. Vậy nên tôi quyết định tìm hiểu và tự đi một mình tới SF.

Quãng đường từ LA tới SF vào khoảng hơn 600km, tương đương từ Sài Gòn đi Qui Nhơn, không gần nhưng cũng không quá xa

Tôi chỉ có 1 tuần để chuẩn bị, thời gian khá gấp rút. Nhờ Google tôi biết đến megabus.com, một dịch vụ xe đò ở Mỹ. Tuy nhiên, cước vé của megabus.com khá mắc khi chỉ một chiều từ LA tới SF đã vào khoảng $41 chưa thuế phí. Vậy tổng đi về vào khoảng $90, gần bằng vé máy bay giá rẻ.

Trò chuyện với một số đồng nghiệp, họ chỉ cho tôi đi xe của Greyhound hoặc Boltbus. Greyhound mặc dù đặt vé sát ngày nhưng giá vé cũng chấp nhận được cho chiều LA đi SF, chỉ $65.03, đã bao gồm thuế phí cho cả chiều đi lẫn chiều về. Nếu bạn có thể đặt trước ngày đi 2 tuần thì giá vé chỉ còn tầm $45-$50 mà thôi.

Dự tính của tôi là đi vào tối thứ 6, chuyến 10h00 đêm, đến SF lúc 5h30 sáng ngày hôm sau (thứ 7). Tối thứ 7 tôi cũng sẽ bắt chuyến 10h00 đêm để về lại LA vào 5h30 sáng Chủ Nhật, vì có hẹn ăn uống với bạn bè ở Little Saigon và thứ 2 lại trở về với guồng làm việc bình thường.

Việc mua vé khá dễ dàng nếu bạn đã có sẵn thẻ thanh toán quốc tế (debit/credit/master card đều được). Mặc dù tôi sử dụng thẻ debit với mệnh giá tiền Việt Nam nhưng tỷ lệ quy đổi rất sát, phí quy đổi ngoại tệ tính ra cũng rất thấp, không đáng bao nhiêu, tất cả hết khoảng 1tr5.

Sau khi thanh toán thành công, vé sẽ được gửi vào email của bạn. Bạn bắt buộc phải in vé ra giấy thì mới được lên xe chứ không được lưu vé trên điện thoại. Đây là một cái dở của Greyhound, tuy vậy trong email cũng có ghi rõ là họ đang cố gắng để có thể tiện lợi hơn cho khách hàng trong tương lai.

Điều duy nhất khiến tôi băn khoăn đó là tên Việt Nam của tôi quá dài, ví dụ: NGUYEN THI MINH KHAI chẳng hạn. Do đó khi in vé ra thì tên tôi của bị cắt mất một đoạn gần cuối, chỉ còn: NGUYEN THI MIN.

Để chắc ăn, tôi đã chat với nhân viên hỗ trợ của Greyhound và được giải đáp như sau:


Vẫn chưa yên tâm, tôi tiếp tục gọi lên tổng đài của Greyhound (214-849-8966) để gặp trực tiếp tư vấn viên thì cũng nhận được câu trả lời tương tự.

Hỏi một người bạn Ấn Độ thì được trả lời như sau:


Tóm lại, với xe Greyhound, chỉ cần tên hoặc họ của bạn khớp với ID/passport là được, không nhất thiết phải khớp tên đầy đủ. Tuy vậy, để chắc ăn, lần sau các bạn chỉ cần nhập tên và họ là OK, không cần nhập middle name làm chi cho dài dòng.

Ở LA, xe Greyhound bắt đầu xuất phát tại Los Angeles Bus Station, các bạn có thể đến đây bằng tàu điện ngầm, xe bus hoặc xe ô tô. Riêng tôi thì được bạn chở tới.

Trên thực tế là, khi tôi đến nơi thì nhân viên security chỉ xem xét tấm vé của tôi mà thôi, còn lại họ chẳng check passport, ID gì sất, mặc cho tôi đang cầm ngay trên tay chỉ chờ đưa sẵn cho họ. Còn lại việc đón xe khá giống ở Việt Nam, các hành khách ngồi khá đông ở khu vực phòng chờ đợi xếp hàng lên xe, dù vậy, khó có thể cảm thấy được sự ồn ào nơi đây.

Quầy bán vé của Greyhound LA

Bên trong xe

Cảm giác khi lên xe của tôi là hơi thất vọng một chút, xe của tôi đi hôm đó xui sao không có ổ cắm điện, nội thất trong xe khá cũ kỹ, nói chung thua xa các loại xe chất lượng cao ở Việt Nam. Cũng dễ hiểu vì đây là xe intercity bus, người dân ở đây nếu có di chuyển giữa các thành phố hoặc tiểu bang thì cũng tự lái xe cho nhanh hoặc đi máy bay nên đây không phải là loại phương tiện được chú ý đầu tư.

Trên xe có buồng vệ sinh nhưng khá tăm tối, bù lại xe chạy rất nhanh, quãng đường hơn 600km mà xe chỉ chạy chưa tới 7 tiếng (tính luôn cả thời gian nghỉ giữa chặng).

Welcome to San Francisco

Tôi đến San Francisco lúc 5h sáng, sớm hơn dự kiến nửa tiếng. Lúc đó trời còn khá tối và rất lạnh. Dù nôn nóng muốn được tới Golden Gate Bridge (GGB) nhưng tôi vẫn ráng đợi trong phòng chờ ở SF khoảng 1 tiếng trước khi ra ngoài vì lý do an toàn.

Tôi bước vào nhà vệ sinh, trong lúc còn đang loay hoay tôi giật mình bắt gặp một ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào mình qua khe cửa phòng vệ sinh. Đó là một người da đen tầm 50 tuổi, thấy tôi, ông ta buông lời hỏi: "Do you see any phones in there?", khi tôi trả lời: "No, not any" ông ta lập tức bỏ đi. Tôi bắt đầu cảm thấy hơi hoang mang.

Một lúc sau, tôi lại có nhu cầu đi vệ sinh, và cũng như lần trước, khi đang loay hoay, tôi bất giác lại thấy một ánh mắt khác nhìn mình qua khe cửa, lần này cũng là một người da đen tầm 50 tuổi, hắn ta nhoẻn miệng cười nhưng gặp ánh mắt khó chịu của tôi thì bỏ đi. Lúc này ở phòng chờ tôi không thấy bất cứ một nhân viên bảo vệ nào. Dù trong lòng bất an nhưng tôi vẫn quyết tâm hoàn thành ước mơ được thấy GGB của mình.

Đúng 6 giờ, khi trời đang dần sáng, tôi đi ra ngoài phía đường Main St. và nhảy lên xe bus 101 đi tới GGB. Xe này không chấp nhận thẻ Metro mà sử dụng một loại thẻ khác, nếu trả bằng tiền mặt thì phí là $4/chiều.

Cảnh Cầu Cổng Vàng bị nóng chảy sụp đổ trong phim

Xe thả tôi tại GGB Toll Plaza ngay lúc 7h kém. Có lẽ tôi đã tính toán sai lầm khi thời tiết lúc này ở GGB vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Trời cực kỳ lạnh, sương mù dày đặc che kín GGB và từng cơn gió biển tạt qua khiến một người vốn chỉ quen với cái nóng Sài Gòn như tôi cảm thấy quá sức chịu đựng. Nhiệt độ ở thời điểm đó vào khoảng 15 độ C. Hơn nữa tôi lại đến quá sớm nên các quán cà phê và Welcome Center vẫn chưa mở cửa, tôi vội đi tìm những chỗ kín gió để núp quên đi cái lạnh.

Rất may tôi có mang theo mấy cái bánh muffin để ăn nạp năng lượng giữ ấm cơ thể. Sau khoảng 30 phút, tôi đã bắt đầu quen với cái lạnh và kiên nhẫn đi lại chờ sương mù tan để thấy được GGB, ước mơ thưở bé của tôi.

Càng gần về 9h sáng, các du khách đổ về GGB càng đông, chủ yếu là người Trung Quốc, phần lớn họ đi vào mua sắm ở Welcome Center và lên phía cầu để chụp hình lưu niệm.

Nhờ đến sớm nên tôi có thể chọn được view đẹp ít người để chụp cây cầu huyền thoại này. Không hiểu sao hôm đó các du khách cứ thấy tôi là nhờ chụp hình giùm, phải ít nhất 4-5 người nhờ tôi làm việc đó, trong số đó có một bạn nữ nhỏ xíu (chắc chỉ cao hơn 1m5 một chút) mang một cái ba lô rất to (loại ba lô cho người đi hiking) làm tôi chú ý. Bạn này tiến lại gần, cười rất tươi và nhờ tôi chụp hình giúp, nhìn qua tôi có thể đoán ra ngay là bạn này đi một mình, không theo bất cứ đoàn nào, giống như tôi. Đặc biệt, khuôn mặt bạn rất giống người Việt.

Qua nói chuyện, tôi được biết bạn gái ấy là người Thái Lan, tự đi du lịch một mình 3 tháng xuyên nước Mỹ, một cô gái nhỏ bé nhưng rất bản lĩnh. Điều thú vị là cha mẹ của cô gái là người Việt Nam nhưng cô lại sinh ra và lớn lên tại Thái Lan. Tuy vậy cô gái không nói được tiếng Việt mà chỉ nói tiếng Anh và tiếng Thái.

Tôi chỉ chụp một vài tấm hình tại nơi đây, còn lại tôi đứng lặng lẽ ngắm nhìn cây cầu huyền thoại này, mọi thứ như được hút vào trong tầm mắt, có lẽ cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được cảm giác ước mơ thơ ấu của mình đã trở thành hiện thực.

Hòa theo dòng người bước chân lên cây Cầu Cổng Vàng nổi tiếng, chạm vào thành cầu, chạm vào những sợi dây cáp khổng lồ và cảm nhận sự hùng vĩ của nó. Chỉ tiếc là trời quá nhiều sương mù nên tôi không thể thấy trọn vẹn được mọi phần của cây cầu, nhưng bấy nhiêu đó thôi cũng là quá đủ để thỏa mãn những mong muốn của tôi.


Đúng 12h trưa, tôi leo lên xe bus trở về với trung tâm thành phố, trong đầu vẫn chưa xác định được là sẽ đi đâu và làm gì tiếp theo vì tới 10h tối tôi mới có thể lên chuyến xe về lại LA. Xe bus chậm rãi lăn bánh dọc theo tuyến đường Main St.. Khi đi ngang qua giao lộ gần đường số 3, tôi nhận thấy có một festival đang được tổ chức ở nơi đây. Rất nhanh chóng, tôi quyết định xuống xe đi ngược lại để tham dự festival này. Tìm kiếm Google thì té ra tôi đã may mắn được dự Lễ hội Pistahan của người Philippines tại San Francisco. Vậy là có nhiều chuyện thú vị để làm rồi đây.



Đám đông tại Pistahan Festival

Tôi nhanh chóng tìm ngay các quầy bán thức ăn để lấp đầy cái bụng đang đói meo vì đi lang thang cả buổi sáng của mình. Sau khi đã no nê, tôi chậm rãi đi dạo quanh festival, xem các tiết mục văn nghệ truyền thống, quan sát mọi người và tất nhiên là nhìn ngắm các cô gái xinh đẹp :p

Đến chiều tối, tôi sải bước trên các con phố ở San Francisco, thỉnh thoảng ghé vô đâu đó để kiếm chỗ... đi vệ sinh, mua một vài món đồ cần thiết đang giảm giá (thanh lý) và lặng lẽ cảm nhận bầu không khí. Trong tâm hồn tôi như muốn lưu giữ mọi thứ ở nơi này, một nơi xa lạ cách quê nhà hơn nửa vòng Trái Đất.

Gần tối, đã thấm mệt, tôi quay lại bến xe Greyhound kiếm chỗ nghỉ ngơi, sạc điện. Cảm giác ngồi quan sát những vị khách đi xe thật thú vị, người Mỹ, người Mễ, người Nhật, người Hàn Quốc, người Trung Quốc nhưng lại không thấy người Việt nào. Lúc này, tôi bỗng thèm được nghe một giọng nói Việt Nam da diết.

Chuyến xe 10h tối chạy xuyên màn đêm, đưa tôi về lại LA lúc rạng sáng. Tôi có một ngày Chủ nhật để nghỉ ngơi trước khi trở về với công việc vào sáng thứ 2. Tạm biệt San Francisco, hope to see you again someday!!!


Cặp đôi này dắt theo chú chó đi tới LA. Tôi có thấy họ lần cuối ở Los Angeles Bus Station dù họ đi trước tôi vài tiếng...


Người vô gia cư ở San Francisco

Người vô gia cư ở San Francisco




.
Xin vui lòng chờ đợi
Dữ liệu bài viết đang được tải về

BÌNH LUẬN

Cảm ơn bạn đã đọc bài viết của Cuộc Sống Tối Giản. Đây là một blog cá nhân, được lập ra nhằm mục đích lưu trữ và chia sẻ mọi thứ hay ho theo chủ quan của chủ sở hữu. Có lẽ vì vậy mà bạn sẽ thấy blog này hơi (rất) tạp nham. Mọi chủ đề đều có thể được tìm thấy ở đây, từ tâm sự cá nhân, kinh nghiệm sống, phim ảnh, âm nhạc, lập trình... Phần lớn các bài đăng trong blog này đều được tự viết, trừ các bài có tag "Sponsored" là được tài trợ, quảng cáo, hoặc sưu tầm. Để ủng hộ blog, bạn có thể share những bài viết hay tới bạn bè, người thân, hoặc có thể follow Kênh YouTube của chúng tôi. Nếu cần liên hệ giải đáp thắc mắc hoặc đặt quảng cáo, vui lòng gửi mail theo địa chỉ songtoigianvn@gmail.com. Một lần nữa xin được cảm ơn rất nhiều!!!
© Copyright by CUỘC SỐNG TỐI GIẢN
Loading...